Xưa kia, muông thú chung sống chan hòa với nhau trong một khu rừng yên bình. Những chú cá ngày ngày bơi lội tung tăng đùa giỡn với những con sóng dưới dòng sông. Bầy nai thì gặm cỏ ở những thảo nguyên xanh mát. Riêng những chú chim thì chỉ quanh quẩn bên gốc cây líu ríu gọi nhau nhặt các hạt mầm bé xíu.
Cuộc sống cứ thế trôi qua cho đến một ngày trong khu rừng rộng lớn ấy bỗng xảy ra một tai họa vô cùng khủng khiếp. Cánh rừng trở nên u ám lạnh lẽo chứ không còn rực rỡ sắc màu như trước. Cây cối bắt đầu khô héo và tàn úa vì không còn thấy được ánh sáng. Khí hậu chuyển sang lạnh giá, những cơn mưa tuyết rơi ngày càng nhiều hơn.
Muông thú trong rừng ngày càng kiệt sức vì lạnh, thiếu thức ăn và nước uống khiến ai nấy cũng yếu ớt không còn khả năng chống chọi lại bão tuyết. Chỉ có họ nhà chim là có lớp lông vũ để đối phó với thời tiết khắc nghiệt. Trước cảnh đó, không ai bảo ai, lần lượt từng thành viên trong họ nhà chim bứt những sợi lông quý giá của mình để ủ ấm cho các bạn khác trong khu rừng.
Bà chúa Tuyết đi ngang qua thấy không khí nơi đây bất thường nên gọi thần rừng ra tra hỏi:
- Này thần rừng, tại sao nơi đây mưa tuyết và lạnh giá triền miên như thế?
Thần rừng thật thà:
- Thưa bà chúa Tuyết, trước đây mặt trời luôn chiếu rọi rực rỡ nhưng gần đây có một ác thần xuất hiện hô phong hoán vũ khiến bầu trời bị che mất.
Bà chúa Tuyết nghe thế bèn hóa phép tiêu diệt tên ác thần, mặt trời lại tỏa sáng ấm áp.
Cảm mến tấm lòng nghĩa hiệp, hy sinh bản thân vì muông thú của loài chim nên bà chúa Tuyết quyết định ban cho chúng đôi cánh tự do bay lượn trên bầu trời để canh giữ bình yên cho muôn loài. Kể từ đó, loài chim đã có thêm đôi cánh để bay lượn trên bầu trời bao la, rộng lớn.