Ngày xửa ngày xưa, Gà trống có thể bay cao và bay xa nhất trong họ hàng nhà chim. Vì thế, chú được tặng một chiếc mũ miện đỏ chói, thật đẹp ở trên đầu. Gà trống kiêu hãnh về điều đó lắm và thường ngửa cổ gáy vang: “Ò…ó…o…o! Nhà vô địch là ta!”
Thế rồi, ngày nào Gà Trống cũng chỉ say sưa ca hát mà không chịu tập luyện gì nữa. Vì vậy, chẳng bao lâu, Gà Trống đã mập phì ra.
Một ngày nọ, Họa Mi gặp Gà Trống và kể:
- Gà Trống ơi, mình đã trông thấy Ngỗng Trời và Chim Sẻ tập bay. Chắc họ sắp bay cao hơn cậu rồi đấy.
Gà Trống cười và nói:
- Ngỗng Trời phục phịch, nặng nề còn Chim Sẻ thì bé oắt con, làm sao mà bay vượt nổi tớ!
Mấy hôm sau, Gõ Kiến bay tới nhà Gà Trống lại kể:
- Anh Gà Trống ơi, chim Bói Cá bảo rằng, bây giờ nó bay chẳng kém gì anh đâu!
Gà Trống cho là Gõ Kiến bịa nên không tin. Nó vẫn nghĩ, không ai có thể bay cao được như nó.
Rồi một ngày nọ, Quạ lại tới chơi nhà Gà Trống và thông báo:
- Gà Trống ơi, Chim Ưng đã bay cao hơn anh nhiều rồi đấy!
Nghe vậy, Gà Trống tức lắm nên trợn mắt tuyên bố:
- Ba ngày nữa ta sẽ bay. Loài chim nào dám thi tài với ta thì tới đây!
Nghe vậy, Quạ vội bay đi báo tin này với tát cả họ nhà chim. Các chú chim cùng bàn nhau nên thử tài với Gà Trống xem sao.
Ngày thi đã đến. các loài chim đều có mặt đông đủ ở điểm hẹn. Để bắt đầu, Gà Trống oai phong bước tới và vươn cổ gáy: “Ò…ó…o…o!” Dứt tiếng gáy, Gà Trống lại vỗ ngực tuyên bố:
- “Nhà vô địch chính là ta!”
Các chú chim nhìn nhau và cũng thấy hơi lo ngại. Nhưng kìa, Gà Trống đã bắt đầu lấy đà để bay lên. Hắn đập cánh phành phạch, phành phạch và nhún mạnh hai chân trông thật hùng dũng. Nhưng lạ quá, chàng Gà Trống oai phong ấy chỉ bay cao chừng hơn mét đã rơi đánh “bịch” xuống đất! Các loài chim cứ nhìn nhau mà không nhịn được cười. Gà Trống bối rối quá, nó đứng dậy và cố hết sức xòe hai cánh để bay tít lên trời xanh. “Đừng có mà cười vội. Ta sẽ bay cao tới mức các ngươi chỉ thấy ta bé xíu trên nền trời thôi!”- Gà Trống thầm nghĩ. Nhưng rồi nó lại rơi “bịch” xuống đất khi vừa cất cánh khiến cho các chú chim cười ồ lên. Lần này thì Gà Trống gượng đỏ mặt, đứng dậy và vội vàng lủi mất.
Cho đến bây giờ, Gà Trống vẫn còn đội trên đầu chiếc mũ đỏ chót và có dáng đi rất oai vệ của một thời là nhà vô địch. Nhưng các bé thấy đấy, ngày nay Gà Trống chẳng thể nào bay cao được nữa nên mặt nó lúc nào cũng đỏ ửng lên vì xấu hổ đấy!