Bé Quyên gieo một hạt bí vào luống đất trong vườn. Hằng ngày, Quyên sốt ruột muốn bới đất lên xem Bí con đã nẩy mầm chưa, nhưng mẹ bảo làm thế bí con sẽ chết mất. Thế là bé Quyên lạo kiên nhẫn chờ đợi.
Bí con ngủ một giấc dài trong lòng đất ấm áp. Nó thấy dễ chịu đến mức chẵng muốn thức dậy tẹo nào. Thế rồi những hạt mưa xuân rơi xuống, len lỏi đến chỗ Bí con nằm và đánh thức nó.
- Dậy đi, Bí con ơi! Mùa xuân đến rồi kìa. Tất cả các chồi non đã thức dậy rồi cả rồi, chỉ còn mỗi mình bạn là ngủ muộn thôi đấy!
Bí con bừng tỉnh. Nó vươn vai một cái rồi đội đất ngoi lên. Đầu tiên là hai chiếc lá mầm xinh xắn xòa lên khỏi mặt đất. Ôi, thế giới mới đẹp làm sao! Những bông hoa rực rỡ đu đưa khoe sắc dưới ánh nắng mặt trời, đàn bướm xinh rập rờn bên muôn hoa. Trên cây, đàn chim líu lo ca hát.
Bí con háo hức cố kiễng chân lên để nhìn cho rõ. Mỗi lần kiễng chân, Bí con lại cao thêm môt tí. Bí con tự nhủ: “Mình phải lớn nhanh lên mới được”.
Bỗng từ đâu, một lão Sâu Rau to lớn gớm ghiếc tiến đến. hai cái răng nanh của lão nom như cái máy chém sẵn sàng cắt phăng đầu Bí con. Bí con khiếp sợ nhắm nghiền mắt, giơ chiếc lá non lên che mặt.
Nhưng may mắn làm sao, đúng lúc Sâu Rau đang định ngoạn lấy Bí con thì bé quyên xuất hiện. Bé Quyên gắp lão Sâu và vứt xuống ao.
Bé Quyên âu yếm nói với Bí con:
- Chào Bí con! Em đừng sợ gì nhé, từ nay chị sẽ bảo vệ em!
Bí con đáp:
- Em cảm ơn chị!
Cả vườn rau lao xao chúc mừng Bí con thoát nạn