Ngày xửa ngày xưa, ở một khu rừng nọ, có một con Sư Tử hung ác. Muôn vật trong rừng bị nó ăn thịt nhiều không biết bao nhiêu mà kể. Nhưng giờ đây Sư Tử đã già yếu, nó không còn đủ sức để săn mồi nữa. Vừa đói, vừa mệt, Sư Tử nằm bẹp, than vãn cho thân phận mình. Bỗng Sư Tử mỉm cười nham hiểm: nó đã nghĩ ra một mưu kế hiểm độc.
– “Đói quá! mệt quá! Mình đã quá già để đi săn mồi rồi.”
Ngày hôm sau, Vẹt Mỏ Vàng đi loan tin khắp khu rừng:
– “Chúa sơn lâm bị bệnh rất nặng. Muôn loài mau chóng cử đại diện đến thăm, Ngài hứa sẽ đối đãi tử tế.”
Muôn thú trong rừng nghe tin Sư Tử bị bệnh thì vô cùng vui sướng. Chúng nhảy múa, hát ca rộn ràng cả khu rừng. Nhảy múa chán chê, chúng mới bàn bạc chuyện đi thăm Sư Tử. Chúa sơn lâm ốm thì phải đi thăm chứ, kẻo sau này hắn trách tội thì chết!
– “Sư Tử bị ốm sao? Thật là một tin tốt!”
– “Vui quá! Thế là từ nay chúng ta khỏi phải lo bị Sư Tử ăn thịt nữa.”
Họ nhà Thỏ bảo nhau nhanh chóng cử người đem lễ vật đến thăm Sư Tử, biết đâu Sư Tử sẽ cảm động vì lòng thành của Thỏ, sau khi khỏi ốm sẽ không ăn thịt Thỏ nữa. Sau khi bàn đi tính lại, nhà Thỏ cử bác Thỏ Nâu nhiều tuổi, có tài ăn nói nhất đem mâm hoa quả đến dâng Sư Tử. Thỏ Nâu đi rồi, đến tối vẫn chẳng thấy về. Nhà Thỏ bảo nhau, chắc Thỏ Nâu già cả lú lẫn, lại đi lạc quên đường về rồi.
– “Phải đi thăm Sư Tử thôi kẻo sau này hắn sẽ hỏi tội chúng ta đấy!”
– “Bác Thỏ Nâu đem lễ vật đến cho Sư Tử đi. Biết đâu hắn cảm động, sau này không ăn thịt loài chúng ta.”
– “Được! Tôi sẽ đi.”
Họ nhà Khỉ vốn tính tò mò, cũng cử ngay Khỉ Vàng nhanh nhẹn đi thăm để xem Sư Tử bệnh nặng thế nào, liệu đã sắp chết chưa. Tối muộn hôm ấy, vẫn chẳng thấy Khỉ Vàng về, vợ Khỉ Vàng càu nhàu: “Cái lão ham chơi này. Chắc lại la cà đi đâu rồi.”
– “Khỉ Vàng đi thăm Sư Tử sao giờ này còn chưa về nhỉ?”
– “Con chắc anh ấy lại đi chơi để khỏi phải trông con ấy mà.”
Lũ Sóc vốn có hiềm khích với Sư Tử nên thấy Sư Tử bị bệnh thì mừng lắm. Chúng cử ngay anh chàng Sóc Nâu to khỏe đi thăm Sư Tử. Sóc Nâu chẳng thấy về, ở nhà vợ Sóc Nâu bực tức: “Sóc Nâu lại la cà đi đâu rồi? Hay lại đi theo cô nào không biết?”
Họ nhà Cáo vốn đa nghi và thận trọng. Mặc cho các loài nô nức đem lễ vật đến thăm Sư Tử, Cáo vẫn im ắng không động tĩnh gì. Sáng hôm sau, Cáo đến gần cửa hang Sư Tử để thăm dò tình hình. Nó thấy Sư Tử đang nằm bẹp, ủ rũ trong hang, dáng chừng như bệnh nặng lắm.Nhìn quanh cửa hang, Cáo thấy rất nhiều dấu chân của các con thú in trên nền đất, nhưng chỉ thấy dấu chân đi vào, chứ tuyệt nhiên không thấy dấu chân nào trở ra.
– “Có nhiều dấu chân quá! Dấu chân Thỏ này, Khỉ này, Chồn, Sóc, Tu hú này… Tại sao chỉ có dấu chân đi vào, mà không thấy dấu chân đi ra của ai nhỉ? Ta hiểu rồi, Sư Tử thật xảo quyệt…”
Cáo chạy ngay đi thông báo cho các loài vật một tin động trời: Sư Tử chỉ giả vờ bị bệnh để đánh lừa muôn loài. Tất cả các con vật đến thăm đều đã bị chúa sơn lâm ăn thịt. Các con vật rất tức giận và căm phẫn, không ngờ Sư Tử lại hiểm ác đến vậy. Chúng quyết tâm trả thù cho họ hàng đã bị tiêu diệt.
– “Các bạn ơi, chúng ta bị lừa rồi. Sư Tử chỉ giả vờ ốm thôi. Các con thú đến thăm chắc chắn đều đã bị hắn ăn thịt cả rồi!”
– “Đúng rồi, có thấy ai trở về đâu!”
Nằm trong hang Sư Tử vô cùng khoái chí. Nhờ mưu sâu kế hiểm, Sư Tử không những no căng bụng mà có rất nhiều thức ăn dự trữ. Bỗng Sư Tử thấy khói đen mù mịt từ cửa bay vào. Thì ra muông thú trong rừng đã chất rất nhiều củi khô ở cửa hang rồi châm lửa đốt. Thế là Sư Tử chết cháy trong hang.
– “Không ngờ mưu kế của ta lại thành công như vậy. Từ giờ ta chẳng phải mệt nhọc đi săn nữa.”
– “Oái, sao khói thế nhỉ? Ai đốt cái gì thế?”
Từ đó, muông thú trong rừng yên ổn sinh sống, không còn phải lo lắng về chúa sơn lâm nữa. Họ hàng nhà Cáo được muôn loài tôn trọng vì sự khôn ngoan, mưu trí, biết suy trước tính sau của mình.
– “May nhờ có anh Cáo khôn ngoan không chúng ta đã vào bụng con Sư Tử gian ác hết rồi!”