Thuở ấy có một bà già nghèo. Bà ra đồng mò cua bắt ốc để kiếm sống qua ngày. Một hôm, bà bắt được một con ốc, vỏ nó phủ một màu xanh biếc trông rất lạ. Vì vậy, bà đem thả vào một chum nước.
Từ ngày đó trở đi, mỗi lần bà đi làm về đều thấy một điều lạ lắm. Dường như có một bàn tay nội trợ đã giúp bà làm hết mọi chuyện trong nhà. Từ quét dọn nhà cửa, vun xới vườn tược, cho lợn gà ăn uống no say đến mâm cơm cũng được dọn sẵn lên bàn. Bà quyết định tìm ra nguyên nhân. Một hôm bà giả vờ đi làm như mọi ngày, đến nửa đường bà bèn quay lại, tìm chỗ kín, ngồi rình xem chuyện gì đã xảy ra ở nhà mình. Bỗng nhiên, bà thấy một người con gái từ trong chum nước bước ra. Nàng rất đẹp, tuổi độ mười tám đôi mươi. Nàng mặc một bộ đồ xinh xắn như một tố nữ. Nước da trắng ngần, đôi môi hồng thắm như đóa sen hồng sắp nở. Nàng bước vào nhà dọn dẹp… Bà nhẹ nhàng đến bên chum nước, cầm vỏ ốc lên rồi đập vỡ ra. Nghe động, người con gái
vội trở lại chum nước để chui vào vỏ ốc, nhưng đã muộn. Bà nhìn cô gái :
- Con gái ơi! Hãy ở lại đây !
Từ đó cô trở thành đứa con yêu của bà. Hai mẹ con họ sống thật đầm ấm hạnh phúc.