Không ít cha mẹ rơi vào tình huống khó xử khi 2 đứa trẻ đang chơi, mà có 1 bé đòi chơi đồ chơi của bé còn lại, nhưng bé kia lại không chịu mà bé đòi lại khăng khăng đòi bằng được. Vậy, nếu bạn gặp tình huống này, bạn sẽ chọn cách nào sau đây để dàn xếp:
1. Nói bé lớn hơn: "thôi con nhường em nhé" và lấy đồ chơi cho bé nhỏ hơn.
2. Dụ lấy món đồ chơi của bé này để cho bé kia và cho bé này 1 món đồ chơi khác.
3.Cất món đồ chơi và không cho bé nào được chơi, để 2 bé quên và chơi món khác.
4. Nói với bé đang đòi là không được, đồ chơi là của bé này, yêu cầu phải chọn món khác.
Phần lớn cha mẹ chúng ta sẽ chọn 1 trong 4 cách trên, nhưng thực tế rằng: cả 4 cách trên trẻ vẫn không hiểu vai trò thực của trẻ trong tình huống này, vấn đề có thể được dàn xếp tạm thời, nhưng vẫn tiếp diễn và trẻ vẫn không nhận được bài học giáo dục về "tương tác hành vi".
KHÁI NIỆM NHƯỜNG/CHIA SẺ Ở TRẺ LÀ SỐ 0 NẾU BẠN KHÔNG DẠY.
Mọi đứa trẻ chưa nhận thức được sự tồn tại của khái niệm nhường hay chia sẻ tình thương, đồ vật, khoảnh khắc hay món đồ trẻ yêu thích. Đây là hành vi học được. Do đó, việc bạn cố ép hoặc cố năn nỉ kiểu như " Thôi nhường em/bạn đi con, mẹ mua/ lấy cái khác cho con nhé!" là không ý nghĩa với trẻ. Hơn nữa, dù bạn có giải thích "cái này là của bạn, con có thể chọn cái khác" cũng không thể làm trẻ hiểu.
Với trẻ, những thứ tồn tại tại thời điểm trẻ đang chơi được đánh dấu là "hiện diện". Sự hiện diện này sẽ đi kèm với cảm xúc trẻ có như vui, lạ, hạnh phúc. Nếu sự hiện diện này mất đi, trẻ cần phải đi tìm. Nếu hiện diện bị trẻ khác cướp mất thì trẻ sẽ lấy lại. Tuy nhiên, sự hiện diện luôn có tính tạm thời.
Sự hiện diện ở đây có thể là món đồ chơi trẻ đang chơi, là khoảnh khắc được bạn yêu thương, là 1 trò chơi nào trẻ đang tham gia. Khi đó, việc 1 trẻ khác hoặc em của trẻ lấy đi sự hiện diện này thì việc trẻ đi tìm hoặc dành lại là điều dễ hiểu.
LÀM SAO DẠY TRẺ SỰ CHIA SẺ, KHÔNG PHẢI ÉP TRẺ CHIA SẺ
Sự chia sẻ là sự luân chuyển của sự hiện diện giữa 2 bé đến khi trẻ nhận ra là không mất đi. Dĩ nhiên, khi đó cảm xúc sẽ đi theo sự hiện diện đó ở cả hai bé. Càng nhiều sự chia sẻ thì trẻ càng học được hành vi biết chia sẻ. Khi trẻ học được hành vi biết chia sẻ thì trẻ sẽ hiểu sự cảm thông. Khi đó, trẻ luôn có sự cảm thông. Đó là cách giáo dục.
Ngược lại, sự ép trẻ nhường là cách buộc trẻ từ bỏ "sự hiện diện" và cảm xúc cũng mất theo. Sự hiện diện chỉ tồn tại ở 1 trong hai bé, và cảm xúc cũng chỉ có ở 1 trong hai bé. Giống như cách bạn hay nói "con lớn rồi nhường em nhé con!", thực tế, trẻ không chỉ không hiểu khái niệm nhường này, mà còn có thể mang 1 cảm xúc tiêu cực khác như buồn/hụt hẫng khi sự hiện diện mất đi, thay vì vui thích trước đó. Đó là cách không giáo dục.
Vậy, để giáo dục trẻ sự chia sẻ, cha mẹ nên làm gì với tình huống được đặt ra ban đầu? Cách tốt nhất được khuyên không phải là 1 trong 4 cách ở trên bởi vì không cách nào giúp cả hai bé nhận ra sự chia sẻ khi cần có đồng thời cả sự hiện diện và cảm xúc gắn liền. Theo GS. Byron T. , ĐH University College London chia sẻ: Bạn có thể giúp trẻ học được sự chia sẻ khi bạn chọn thời điểm vào cuộc thông minh-khi 2 bé chỉ mới bắt đầu có tranh cãi về sự hiện diện. Đừng vào sớm quá và cũng đừng đợi 2 bé cắn/đánh nhau đến khóc bởi vì khi đó có cảm xúc khác xen vào thay vì chỉ có cảm xúc thích sự hiện diện.
Cách 1: Hãy bắt đầu với bài học về "cách đợi". Nghĩa là, bạn nói lớn: Nào, hai con im lặng nào, chúng ta chơi cái này cùng nhau được không. Bạn nói bé đang cầm món đồ chơi: Tom, con đưa món đồ chơi sang tay mẹ nhé! Bạn dùng hai tay nhận món đồ từ tay bé và nói: "Được rồi, mẹ nhận món đồ của con rồi nhé, mẹ đang cầm đây, con có thấy không, con có thể sờ nó bây giờ". Bạn quay sang bé đòi món đồ chơi và nói "Tim, mẹ đưa con cầm món đồ này nhé! con đưa 2 tay ra nào", bạn dùng hai tay đặt món đồ vào tay Tim và nói: 'được rồi, món đồ ở tay Tim rồi, mẹ sờ nó nhé, Tom con sờ nó không?".
Sau đó, bạn nói "Tom, con nhận món đồ nhé, Tim ơi con dùng 2 tay đưa món đồ cho Tom giúp mẹ nhé!". Khi Tom nhận món đồ, bạn nói tiếp "Mẹ có thể sờ nó và Tim con có muốn sờ nó không?". Thế, là bạn cứ lập lại 1-3 lần nữa. Đó là bài học về "cách đợi". Bài học này có thể áp dụng bất kì lúc nào có mâu thuẫn. Trong lúc áp dụng, có bé nào dành, thì bạn lại lấy lại và giữ để cho 2 bé cùng chạm.
Bài học về "cách đợi" này cũng có thể dạy trẻ trong những sinh hoạt đời sống hằng ngày như đi siêu thị, nhà sách. Khi trẻ chạy đến quầy đồ chơi và có bạn cầm món đồ chơi trẻ muốn, hãy nói: "Tim này, đợi 1 tí con!" hãy cho trẻ thời gian đợi, lúc đợi, sự hiện diện và cảm xúc gắn liền vẫn không mất đi. Khi ra tính tiền, bạn cũng xếp hàng đợi đến lượt và không quên nói trẻ "chúng ta đợi 1 chút để đến lượt nhé!"
Càng học được bài học về biết chờ đợi, trẻ càng nhận ra sự chia sẻ là không mất đi. Dĩ nhiên, cảm xúc hạnh phúc cũng không mất đi khi chia sẻ, chỉ là "đợi" cho đến lượt. Việc này sẽ giúp ích cho trẻ rất nhiều về bài học vị tha và nhân ái.
Cách 2: Hãy cho bé cần phải nhận thấy cả bé và những đứa trẻ khác đều có lượt sử dụng đồ chơi, và chúng ta bảo đảm là ai cũng có lượt. Bé sẽ tự quyết định sử dụng đồ chơi trong bao lâu nên bé sẽ cảm thấy hoàn toàn vui vẻ với món đồ chơi, và sau đó có thể cho các bé khác mượn với một trái tim rộng mở. Và khi ai đó có đồ chơi mà bé rất thích, bé có thể kiểm soát sự kích động của mình để không giật lấy món đồ đó, thay vào đó sẽ sử dụng lý lẽ của mình để tìm ra sự sắp xếp hợp lý sao cho bé có thể sử dụng các món đồ đó trong tương lai.
Cách 3: Trong gia đình, mỗi bé sẽ có đồ chơi riêng cũng như chung. Với đồ chơi chung sẽ khuyến khích chơi theo lượt, đồ chơi riêng mẹ hãy khuyến khích con chia sẻ trao đổi đồ chơi với nhau để mình được chơi nhiều hơn và cả hai cùng vui.
Khi mua cho con đồ chơi, truyện tranh hoặc đồ ăn mà con thích hãy khuyến khích con mang đến trường, cổ vũ cho con chia sẻ với các bạn. Mẹ nói rằng “Chỉ cần con cho các bạn mượn đồ chơi mà con thích, các bạn cũng sẽ cho con mượn đồ chơi của các bạn, như vậy các con sẽ được chơi rất nhiều đồ chơi và có rất nhiều truyện tranh để đọc.
Lưu ý: Không ép trẻ phải chia sẻ đồ chơi khi mà trẻ không muốn, khi thực sự hiểu được ý nghĩa của sự chia sẻ và sẵn sàng thì trẻ sẽ tự động làm việc đó. Đặc biệt với những đứa trẻ khác không phải là bạn bè hay anh em trong nhà trẻ có quyền từ chối “không” nếu trẻ không muốn.